Bóng Đá Anh

Fabrizio Ravanelli: Chớp sáng rồi vụt tắt trên sân cỏ Middlesbrough

Hơn hai thập kỷ đã trôi qua, nhưng câu chuyện về một năm ngắn ngủi của Fabrizio Ravanelli tại Middlesbrough vẫn là một dấu hỏi lớn đối với người hâm mộ bóng đá, và có lẽ, chính chúng ta cũng chẳng muốn tìm ra lời giải đáp. Bởi lẽ, sự xuất hiện của “Bạch Vũ” trên sân cỏ Riverside năm nào kỳ lạ đến mức, ngay cả khi đặt cạnh những Juninho, Emerson, Craig Liddle hay Phil Stamp, Ravanelli vẫn toát lên một màu sắc độc nhất vô nhị.

Một bản hợp đồng gây chấn động

Khởi đầu mùa giải 1996-1997 chứng kiến sự xuất hiện của Arsene Wenger tại Arsenal, mở ra kỷ nguyên mới cho bóng đá Anh. Tuy nhiên, trước cả khi Giáo sư đặt chân đến Highbury, Ravanelli đã âm thầm tạo nên một cơn địa chấn trên thị trường chuyển nhượng.

Là vua phá lưới của Juventus mùa giải trước đó, ghi bàn trong trận chung kết Champions League, nhưng sự xuất hiện của Christian Vieri và Alen Boksić đã đẩy Ravanelli ra khỏi kế hoạch của Bà Đầm Già. Dẫu vậy, việc chia tay Turin để cập bến Teesside là một câu chuyện hoàn toàn khác.

Tờ Independent gọi thương vụ này là “minh chứng cho sức mạnh ngày càng tăng của Premier League”, nhưng ngay cả nhận định đó cũng chưa đủ để diễn tả hết sự bất ngờ mà Ravanelli mang lại. Middlesbrough chỉ mới giành quyền thăng hạng năm 1995 và kết thúc mùa giải đầu tiên trở lại hạng đấu cao nhất với vị trí giữa bảng xếp hạng. Thông thường, phải mất một khoảng thời gian dài hơn để một đội bóng như vậy mới có thể nghĩ đến những bản hợp đồng bom tấn.

Vinh quang và tai tiếng

Xét về mặt con số, có thể nói Ravanelli đã có một mùa giải thành công. 16 bàn thắng sau 33 lần ra sân tại Premier League, 31 bàn trên mọi đấu trường cùng hai trận chung kết cúp quốc nội, một thành tích không thể xem thường.

Thế nhưng, khi nhìn sâu hơn vào những câu chuyện bên lề sân cỏ, người ta mới thấy được sự thật phũ phàng rằng, việc Ravanelli có thời gian để ra sân và ghi bàn cho Middlesbrough đã là một kỳ tích.

“Một nửa đội bóng ghét anh ta, nửa còn lại thì yêu mến”, Craig Hignett, đồng đội cũ của Ravanelli tại Middlesbrough chia sẻ. Cựu tiền vệ này mô tả tài năng của “Bạch Vũ” ở đẳng cấp của Lionel Messi hay Cristiano Ronaldo ngày nay, nhưng “là một người đồng đội, anh ta lại có những hành xử khó chấp nhận. Ravanelli ích kỷ trong mọi việc”.

Lời nhận xét của Hignett vô tình phơi bày một thực trạng trong bóng đá Anh, ngay cả ở thời điểm hiện tại: một bộ phận cho rằng sự ích kỷ là tội lỗi không thể tha thứ, trong khi số khác tin rằng, nếu cầu thủ chứng minh được năng lực bằng màn trình diễn trên sân, họ có quyền được hưởng một đặc ân nhất định.

Ravanelli chắc chắn thuộc vào tuýp người thứ hai. Ngay trong trận ra mắt, anh đã lập hat-trick vào lưới Liverpool. Nhưng theo thời gian, những tật xấu của “Bạch Vũ” ngày càng lộ rõ và khó có thể bào chữa.

Những câu chuyện bên lề sân cỏ

Ravanelli nổi tiếng là cầu thủ thích hưởng thụ và có phần ngông cuồng. Người ta đồn rằng, anh luôn có một đoàn tùy tùng 5-6 người theo hầu khắp mọi nơi, kể cả trong các buổi tập. Ngoài ra, những chuyến đi đến các sòng bạc cũng không phải là hiếm.

Jan Åge Fjortoft, đồng đội và cũng là bạn cùng phòng của Ravanelli trong thời gian ở Middlesbrough, kể lại một câu chuyện khá thú vị. Trong một lần đi ăn tối, Ravanelli bỏ về mà không trả tiền. Khi được Fjortoft hỏi, anh tự tin cho rằng, câu lạc bộ sẽ thanh toán.

Kết cục buồn cho “Bạch Vũ”

Có lẽ, chính cảm giác được ưu ái đã khiến Ravanelli đánh mất chính mình. Trong một bài phỏng vấn vào tháng 1/1997, anh thừa nhận: “Nếu biết trước mọi chuyện sẽ như thế này, có lẽ tôi đã lựa chọn khác”. Chủ tịch Steve Gibson khi đó vẫn một mực bảo vệ ngôi sao của mình, bởi lẽ, khi Ravanelli ghi bàn đều đặn, chẳng ai dám nói gì anh ta.

Tuy nhiên, mọi chuyện thay đổi sau trận chung kết FA Cup 1997. Trước trận đấu, Neil Cox đã loại Ravanelli khỏi đội hình dự kiến ​​của Middlesbrough trên một tờ báo, với lý do tiền đạo người Ý đang chấn thương. Tuyên bố này khiến Ravanelli nổi giận, và hai cầu thủ đã lao vào ẩu đả ngay trong lúc chụp ảnh lưu niệm trước trận chung kết.

Không có gì bất ngờ khi Middlesbrough thất bại 0-2 trước Chelsea. Trận thua ấy cũng đặt dấu chấm hết cho sự nghiệp ngắn ngủi của “Bạch Vũ” tại Riverside. Anh tiếp tục thi đấu thêm hai trận cho Middlesbrough, ghi một bàn, trước khi chuyển đến Marseille và sau đó là Lazio, nơi anh giành thêm một Scudetto nữa.

Hơn hai thập kỷ đã trôi qua, Ravanelli vẫn tự hào về những gì mình đã làm được cho Middlesbrough: “Tôi tự hào nhất là đã góp phần vào sự phát triển của câu lạc bộ. Tôi đến từ Juventus, một câu lạc bộ rất chuyên nghiệp, vì vậy tôi đã đưa ra một số gợi ý mà ban lãnh đạo Middlesbrough đã làm theo, như xây dựng một khu tập luyện mới cho đội bóng”.

“Tôi hạnh phúc vì họ đã hiểu và làm theo những gợi ý của tôi, và tôi biết rằng bây giờ Middlesbrough là một trong những câu lạc bộ hàng đầu ở Anh, mặc dù họ đang chơi ở Championship. Tôi vẫn dành tình cảm cho người hâm mộ Boro và tôi chắc chắn rằng tôi cũng ở trong tim họ”.

Có lẽ, Ravanelli đã đúng, nhưng không phải với tất cả cầu thủ từng là đồng đội của anh.

Related posts

So sánh phong độ của Rashford với Rooney và CR7 sau 200 trận tại Ngoại hạng Anh

Riccardo Calafiori: Tân binh Arsenal dẫn đầu danh sách “nam thần” Premier League?

Top 10 “Vua phá lưới” Thế giới đầu năm 2024: Ngôi sao Liverpool sánh ngang Mbappe?

Daniel Maldini: Truyền Nhân Của Huyền Thoại Maldini Hay Hóa Thân Của Thierry Henry?

Những Lần Trở Lại Stamford Bridge: 12 Cầu Thủ Chelsea “Gương Vỡ Lại Lành”?

“Binh đoàn” trung thành: 11 cái tên gắn bó với triều đại Mourinho