Ole Gunnar Solskjaer có thể không ghi được số bàn thắng khủng khiếp như Alan Shearer tại Manchester United, nhưng với mức giá chỉ bằng một phần mười, anh vẫn sẽ mãi được nhớ đến như một trong những bản hợp đồng thành công nhất lịch sử câu lạc bộ.
Solskjaer đã ghi 126 bàn sau 366 lần ra sân cho United, nhưng những con số đó vẫn chưa thể nói hết về di sản của anh tại Old Trafford. Trong số 366 lần ra sân đó, có tới 150 lần anh vào sân từ băng ghế dự bị. Và trong 126 bàn thắng, có 33 bàn được ghi trong 15 phút cuối trận, bao gồm một bàn thắng lịch sử mà cả thế giới túc cầu sẽ không bao giờ quên. Ole Gunnar Solskjaer thực sự là một huyền thoại Manchester United – và anh chỉ có giá 1.5 triệu bảng Anh.
Bối cảnh lịch sử: MU cần gì vào mùa hè 1996?
Vào mùa hè năm 1996, Manchester United đang rất cần một tiền đạo mới. Điều này không phải là chuyện lạ. Kể từ sau George Best năm 1968, Quỷ Đỏ chưa có cầu thủ nào giành danh hiệu Vua phá lưới giải quốc nội. Mặc dù đã vô địch 3 trong 4 mùa giải Premier League đầu tiên, họ vẫn chưa thể phá vỡ rào cản ghi trung bình 2 bàn mỗi trận.
Sir Alex Ferguson đã dẫn dắt United qua 21 mùa giải Premier League. Bốn trong tám mùa giải tệ nhất về số bàn thắng của ông lại rơi vào giai đoạn từ 1992 đến 1996.
Eric Cantona, Mark Hughes và Brian McClair mang đến sự khéo léo, sức mạnh và tinh thần làm việc, nhưng hiệu suất ghi bàn của họ chưa thể sánh bằng những chân sút hàng đầu đất nước. Tỷ lệ bàn thắng trên mỗi trận của bộ ba này trong suốt thời gian thi đấu tại Old Trafford chỉ là 0.31 (Cantona xuất sắc nhất với 0.45).
Để so sánh, tiền đạo xuất sắc nhất nước Anh thời điểm đó, Alan Shearer, ghi bàn với tỷ lệ 0.81 bàn mỗi trận cho Blackburn Rovers. Việc ký hợp đồng với Andy Cole vào tháng 1 năm 1995 chắc chắn đã giúp ích, nhưng Hughes chuyển sang Chelsea cuối năm đó và McClair lùi về đá tiền vệ sâu hơn, chỉ còn Cantona và Cole là những tiền đạo thực thụ duy nhất của câu lạc bộ. Paul Scholes cũng có thể đá tiền đạo khi cần, nhưng rõ ràng tương lai của anh nằm ở hàng tiền vệ. Cantona bước sang tuổi 30 vào tháng 5 năm 1996 (và sẽ giải nghệ vào mùa hè năm sau), còn Cole đã có một mùa giải 1995-96 thực sự tệ hại, với một tiền đạo vốn dựa vào sự tự tin lại gần như không thể giữ vững phong độ trong phần lớn mùa giải. United lúc đó thực sự khao khát một chân sút đẳng cấp.
Thị trường chuyển nhượng sôi động Hè 1996
Alan Shearer là mục tiêu chuyển nhượng hàng đầu của Manchester United sau khi có bốn mùa giải phi thường cho Blackburn và giành Chiếc giày vàng Euro 96. Tuy nhiên, anh đã từ chối MU để gia nhập câu lạc bộ quê hương Newcastle với mức phí kỷ lục thế giới 15 triệu bảng.
Tuy nhiên, luật Bosman ra đời một năm trước đó đã mở ra cơ hội cho các câu lạc bộ ký hợp đồng với cầu thủ nước ngoài không thuộc EU. Điều này cho phép United, cùng với các đội bóng khác, tìm kiếm giải pháp ở nước ngoài.
Thời điểm đó, đã có một nhận định chung rằng nếu muốn tìm kiếm những bản hợp đồng giá trị từ nước ngoài, Na Uy là điểm đến hàng đầu. Mùa giải 1995-96, có tới 10 cầu thủ Na Uy thi đấu tại 4 hạng đấu hàng đầu nước Anh, nhiều hơn bất kỳ quốc tịch nào khác ngoài Vương quốc Anh và Ireland. Úc đứng thứ hai với 8 cầu thủ, trong khi Canada đứng thứ ba với 6 đại diện. Giai đoạn trước luật Bosman quả là kỳ lạ.
1.5 triệu bảng năm 1996 có thể mua được gì?
Với 1.5 triệu bảng vào mùa hè năm 1996, Manchester United có thể sở hữu:
- Tiền đạo 30 tuổi Niall Quinn (từ Manchester City sang Sunderland, 1.3 triệu bảng) hoặc tiền đạo đồng niên 30 tuổi Steve Claridge (từ Birmingham sang Leicester, 1.2 triệu bảng), kèm theo một chút tiền dư.
- Paul Furlong (từ Chelsea sang Birmingham, 1.5 triệu bảng) hoặc một tiền đạo 30 tuổi khác là Nigel Clough (từ Liverpool sang Manchester City, 1.5 triệu bảng).
- Hoặc… chỉ 10% giá trị của Alan Shearer (từ Blackburn sang Newcastle, 15 triệu bảng).
Thương vụ bất ngờ và mùa giải ra mắt chói sáng
Huấn luyện viên Aage Hareide của Molde FK nghĩ rằng ai đó đang trêu chọc mình khi giữa lúc diễn ra Euro 96, câu lạc bộ nhận được một bức fax từ Manchester United đề nghị 1.5 triệu bảng cho tiền đạo ngôi sao Ole Gunnar Solskjaer. Không phải vì họ không nghĩ Solskjaer xứng đáng với số tiền đó – 33 bàn thắng phi thường sau 42 trận cho thấy anh hoàn toàn xứng đáng phá kỷ lục chuyển nhượng của bóng đá Na Uy – mà bởi vì họ đã từng chào bán anh cho cả Manchester City và Everton hồi đầu năm với giá thấp hơn 300.000 bảng, nhưng không đội nào tỏ ra quan tâm.
Chỉ sau khi Molde gọi điện đến Old Trafford, họ mới tin rằng lời đề nghị là thật.
Ole Gunnar Solskjaer trong buổi ký hợp đồng với Manchester United năm 1996
“Tôi nghĩ ai đó đang nghịch ngợm và bản fax không như vẻ bề ngoài. Nhưng khi xem xét kỹ, nó có vẻ thật,” Hareide chia sẻ vào năm 1996. “Chúng tôi vẫn liên hệ với United để kiểm tra lại và sau đó chấp nhận lời đề nghị.”
Bằng việc đề nghị mức giá cao hơn yêu cầu ban đầu, Ferguson đã vượt qua sự quan tâm từ Cagliari và Hamburg để có được chữ ký của cầu thủ 23 tuổi.
“Sát thủ có khuôn mặt trẻ thơ” khởi đầu sự nghiệp tại Quỷ Đỏ theo một cách rất quen thuộc với cả United và đối thủ: anh vào sân từ ghế dự bị ở phút 60 khi United đang bị Blackburn dẫn 2-1 trên sân nhà, và chỉ sáu phút sau đã ghi bàn thắng đầu tiên trong trận ra mắt vào lưới Tim Flowers, cứu vớt một điểm cho United.
Đó là bàn thắng đầu tiên trong số 18 bàn thắng ở giải VĐQG của Solskjaer trong mùa giải đầu tiên ở Anh, giúp anh thoải mái dẫn đầu danh sách ghi bàn của United khi họ giành chức vô địch Premier League với 7 điểm cách biệt.
Solskjaer ghi bàn trận ra mắt cho Manchester United vào lưới Blackburn Rovers
Ngay cả sau khi Cole bình phục chấn thương gãy đôi chân kinh hoàng do Neil Ruddock gây ra trong một trận đấu dự bị vào tháng 10, anh chủ yếu thi đấu bên cạnh Solskjaer và Cantona, chứ không phải thay thế tiền đạo người Na Uy.
Đặc biệt, sự xuất hiện của Solskjaer đã mở ra một kỷ nguyên mới cho United trên đấu trường châu Âu. Các câu lạc bộ Anh đã từng gặp khó khăn và thậm chí gây thất vọng ở Champions League cho đến thời điểm đó, không thể vượt qua vòng bảng (khi có vòng bảng) hoặc vòng 16 đội (khi là đấu loại trực tiếp).
Tuy nhiên, ở mùa giải 1996-97, Ferguson cho thấy ông đã bắt đầu giải quyết được vấn đề của việc cạnh tranh trên nhiều đấu trường, bao gồm cả việc chinh phục châu Âu. Mùa giải đó, United đã lọt vào bán kết Champions League lần đầu tiên kể từ năm 1969, chỉ chịu thua đội vô địch sau đó là Borussia Dortmund với tổng tỷ số 2-0.
Di sản của một huyền thoại dự bị
Khi nói về di sản của Solskjaer tại Manchester United, chỉ có một điểm khởi đầu duy nhất, và việc một bàn thắng nổi bật hơn tất cả không hề làm giảm đi giá trị của sự nghiệp tuyệt vời anh đã có tại Old Trafford.
Solskjaer đã xây dựng được danh tiếng là “siêu dự bị” của United, nhưng không có bàn thắng nào trong số 29 bàn anh ghi khi vào sân từ ghế dự bị lại quan trọng hơn bàn thắng anh ghi tại Barcelona vào ngày 26 tháng 5 năm 1999.
Teddy Sheringham vừa ghi bàn gỡ hòa đầy khó khăn ở phút bù giờ vào lưới Bayern Munich hùng mạnh, đội đã dẫn trước từ phút thứ sáu nhờ bàn thắng của Mario Basler. Chỉ trong vòng 30 giây, United có thêm một quả phạt góc. Sheringham đánh đầu chuyền bóng từ quả tạt của David Beckham, và Solskjaer đã vung chân vô lê bóng vào nóc lưới từ cự ly khoảng 3 mét. Cuộc lội ngược dòng không tưởng đã hoàn tất, và United trở thành đội bóng Anh đầu tiên giành được cú ăn ba lịch sử.
Ole Gunnar Solskjaer ghi bàn thắng quyết định vào lưới Bayern Munich trong trận chung kết Champions League 1999
Đáng chú ý, Solskjaer cũng đóng vai trò quan trọng trong một cuộc lội ngược dòng khác ở mùa giải đó, ghi bàn thắng quyết định sau khi Dwight Yorke gỡ hòa ở phút 88 vào lưới Liverpool ở vòng 4 FA Cup. Đội bóng vùng Merseyside đã dẫn trước từ phút thứ hai.
Như Michael Cox đã phân tích chi tiết trong cuốn sách xuất sắc của mình ‘The Mixer’, việc United thường xuyên hưởng lợi từ những bàn thắng muộn không phải là ngẫu nhiên. Chúng ta vẫn gọi những bàn thắng quyết định được ghi trong thời gian bù giờ là “Fergie time”.
Solskjaer, và những cầu thủ khác giống anh trong đội hình United, là chìa khóa cho sự thống trị của United trong giai đoạn đó, không phải bất chấp việc họ không thường xuyên đá chính, mà chính vì họ không thường xuyên đá chính.
Solskjaer chỉ đá chính 9 trận tại giải VĐQG mùa giải 1998/99 và chỉ chơi trọn vẹn 4 trận trong số đó, nhưng vẫn kết thúc mùa giải với 12 bàn thắng ở giải VĐQG. Điều đó sẽ không thể xảy ra nếu anh không phải là một tiền đạo đẳng cấp hàng đầu. Nhưng Ferguson là người đầu tiên áp dụng đầy đủ hình thức xoay vòng đội hình mà sau này trở nên phổ biến.
Ông sẽ không thể làm được điều đó nếu không có những cầu thủ tận tụy trong đội, sẵn sàng đảm nhận những công việc “ẩn danh” mà không phàn nàn: những người như Brian McClair, Jesper Blomqvist, Darren Fletcher, và Park Ji-Sung.
Không ai là hiện thân của tinh thần đó tốt hơn Solskjaer. Cầu thủ người Na Uy lẽ ra đã là lựa chọn số một ở hầu hết các câu lạc bộ Anh khác. Ferguson từng nhận xét: “Anh ấy là một chân sút tuyệt vời, một trong những người giỏi nhất tôi từng biết.”
Nhưng chất lượng đội hình tại United thời điểm đó quá cao khiến Solskjaer liên tục bị lu mờ bởi các tiền đạo khác trong suốt sự nghiệp của mình tại United: đầu tiên là Cole và Yorke, sau đó là Ruud Van Nistelrooy, và cuối cùng là Wayne Rooney.
Tuy nhiên, anh vẫn trung thành với United trong 11 năm đầy kỳ diệu, ra sân 366 lần – 150 lần vào sân từ ghế dự bị – và ghi 126 bàn thắng. 50 trong số đó được ghi trong 30 phút cuối trận, và 33 bàn được ghi trong 15 phút cuối trận.
Anh kết thúc sự nghiệp tại Old Trafford đúng như cách đã bắt đầu: ghi bàn sáu phút sau khi vào sân từ băng ghế dự bị trong trận đấu với Blackburn – hoàn hảo cho một người mà sự nghiệp của anh được xây dựng dựa trên sự đáng tin cậy tuyệt đối. Theo dõi tintucbongda.net để cập nhật thêm nhiều câu chuyện bóng đá hấp dẫn.
Kết luận
Ole Gunnar Solskjaer không chỉ là một “siêu dự bị” tài năng. Anh là biểu tượng của sự chuyên nghiệp, lòng trung thành và khả năng tận dụng cơ hội phi thường. Với mức giá chỉ 1.5 triệu bảng, Solskjaer đã mang lại vô số khoảnh khắc đáng nhớ và góp phần quan trọng vào những thành công rực rỡ nhất của Manchester United, đặc biệt là cú ăn ba lịch sử năm 1999. Di sản của anh không chỉ nằm ở những bàn thắng, mà còn ở tinh thần chiến đấu, sự tận tụy và khả năng luôn sẵn sàng tỏa sáng khi đội bóng cần. Anh mãi là một phần không thể thiếu trong trang sử vàng của Manchester United.
Hãy chia sẻ ý kiến của bạn về di sản của Ole Gunnar Solskjaer tại Manchester United trong phần bình luận dưới đây!
Tài liệu tham khảo
- Bài viết gốc: “Ole Gunnar Solskjaer may not have scored the goals Alan Shearer would have done at Manchester United, but for a tenth of the price he will still go down as one of their best-ever signings.” (planetfootball.com)
- Thống kê cầu thủ và trận đấu của Manchester United (Các nguồn thống kê bóng đá uy tín như Transfermarkt, Soccerway).
- Thông tin về luật Bosman (Các bài phân tích lịch sử bóng đá).
- Các bài báo và phỏng vấn cũ từ năm 1996, 1999 liên quan đến Manchester United và Ole Gunnar Solskjaer.